Sinh năm 1945 tại Sơn Đông (Trung Quốc), Zang Jianhe sớm phải gánh vác gia đình khi cha bỏ đi. Năm 16 tuổi, bà chuyển đến Thanh Đảo, làm y tá để nuôi mẹ và em gái. Sau khi lo cho em yên bề gia thất, bà kết hôn với một bác sĩ người Thái Lan, sinh được hai con gái.
Biến cố ập đến năm 1976, khi chồng bà về nước rồi cắt đứt liên lạc. Khi mang con sang Thái Lan đoàn tụ, bà Zang mới phát hiện chồng đã có vợ mới và con trai. Mẹ chồng yêu cầu bà chấp nhận cảnh chung chồng vì “không sinh được con trai”. Không chịu được sự sỉ nhục, bà ôm hai con rời đi tay trắng.
Không thể quay về quê cũ, bà đưa con tới Hong Kong, thuê một căn phòng 4m² không cửa sổ. Không bằng cấp, không thông thạo ngôn ngữ, bà Zang phải làm việc chân tay gần 20 tiếng/ngày. Một lần trượt ngã gãy cột sống trong lúc lau sàn, bà vẫn cố bò dậy đi làm sau 13 ngày để nuôi con.

Sau khi bị chủ cũ đuổi việc và từ chối trả lương, bà được một luật sư giúp đòi lại 4.500 HKD. “Dù chết rét cũng không đứng trong gió, dù chết đói cũng không cúi đầu”, bà nói và từ chối nhận trợ cấp.
Một người bạn tình cờ nếm thử món há cảo do bà làm và khuyên bà mở quầy bán. Ngày đầu tiên, bà vừa xấu hổ vừa sợ, còn hai con gái thì hồn nhiên gọi khách. Mỗi chiếc há cảo bà làm đều từ nguyên liệu tươi, giá phải chăng và vị ngon đặc trưng.
Dần dần, tên tuổi của bà lan xa. Bà mở cửa hàng đầu tiên mang tên Wanchai Ferry, rồi mở nhà máy vào năm 1983. Năm 1999, thương hiệu đạt doanh thu 500 triệu tệ. Báo chí khi đó gọi bà là “Nữ hoàng há cảo”.
Bà bán công ty cho tập đoàn General Mills nhưng tiếp tục giữ vai trò cố vấn. Wanchai Ferry hiện có mặt tại nhiều quốc gia, doanh thu đạt 6 tỷ tệ/năm trước khi bà qua đời năm 2019.
Khi được hỏi vì sao không tái hôn, bà Zang từng đáp: “Tôi từng dựa vào một người đàn ông và mất tất cả. Sau này, tôi dựa vào chính mình và có tất cả.”
Thông điệp bà để lại cho con gái: “Người quý giá nhất đời con, chính là con.” Câu chuyện truyền cảm hứng của bà Zang đang thu hút sự chú ý khi bộ phim The Dumpling Queen công chiếu tại Trung Quốc.