Không phải bất cứ ai rời ánh hào quang cũng là thất bại. Cũng không phải ai tỏa sáng liên tục cũng đã là thành công. Seachains đã từng bước chân lên ngôi vị cao nhất của Rap Việt 2022 nhưng lại lựa chọn dừng lại vì những thứ quan trọng hơn. Bốn năm lùi về phía sau ánh sân khấu, ôm ấp gia đình, lắng nghe bản thân, để cuối cùng trở lại không chỉ để tỏa sáng mà còn để kể. Với Seachains, trở lại không có nghĩa là “bắt đầu lại”. Anh chưa từng rời đi, chỉ là chọn bước chậm hơn để sống thật với mình. Và chính những khoảng lặng đời thường đã trở thành chất liệu cho 30 The Album – một bản giao hưởng của yêu thương, mất mát, trưởng thành và sự tái sinh.
Chậm lại, để trưởng thành hơn
Năm 2022, Seachains đứng trên sân khấu rực sáng của Rap Việt mùa 2, giành chiến thắng thuyết phục và trở thành gương mặt được săn đón của giới rap Việt. Thành công đến với Seachains như cơn mưa rào mùa hạ – nhanh, ào ạt và rực rỡ. Khi những tiếng reo hò còn chưa kịp tắt, nhiều người tin rằng Seachains sẽ là cái tên thống trị các bảng xếp hạng âm nhạc, là rapper kế tiếp nối dài thành công của thế hệ đàn anh. Nhưng trái với mọi dự đoán, anh… "biến mất". Sự biến mất của anh không phải vì mệt mỏi mà anh biết mình cần gì trong thời điểm đó.

“Cái điều đặc biệt nhất của trong khoảng thời gian đó,” Seachains kể, “là tôi có vợ và con. Tôi nghĩ giai đoạn đầu của một đứa trẻ cần có sự có mặt và yêu thương của cả ba và mẹ. Nên tôi chọn lùi lại, chậm lại một chút để ngẫm và dành cho con khoảng thời gian đầu đời tuyệt vời nhất.”
Quãng thời gian đó Seachains trở về làm một ông bố toàn thời gian. Giữa lúc đồng nghiệp tiếp tục con đường sự nghiệp của mình thì Seachains quay lại vào trong. Thời điểm đó, anh im đến mức người ta tưởng anh đã bỏ nghề. Nhưng anh vẫn viết, vẫn làm nhạc, âm thầm, tỉ mẩn, như người làm vườn gieo từng hạt chữ vào đất, chờ ngày trổ hoa.
Cái giá của sự lùi lại là ánh đèn dần tắt đi, nhưng phần thưởng là anh tìm lại chính mình. Trong khoảng lặng đó, anh chiêm nghiệm: “Có những đêm tôi tự hỏi, mình có còn là rapper không, khi mà ngày qua chỉ quanh quẩn với gia đình. Nhưng rồi tôi hiểu, không phải cứ đứng trên sân khấu thì mới làm nghề”.
“Tôi cần hiểu mình là ai nếu không đứng trên sân khấu. Cần lắng đủ lâu để thấy mình thật sự muốn nói điều gì.” Sự lặng im không khiến Seachains trở nên mờ nhạt, ngược lại, nó khiến âm nhạc của anh có độ sâu. Vì chỉ khi lùi lại, người nghệ sĩ mới nhìn thấy chính mình trong tấm gương thời gian. “Nếu lúc đó tôi tiếp tục làm nhạc thì sẽ không có thời gian cho con, và nếu tôi bùng cháy ở thời điểm ấy thì 30 The Album sẽ không còn mãn nguyện như bây giờ.” anh chia sẻ đầy tự hào.

30 The Album - Sự trở lại ôm ấp bản ngã
Một album ra đời sau bốn năm im ắng chắc chắn không thể chỉ là một dự án âm nhạc đơn thuần. 30 The Album giống như một tập tản văn bằng âm thanh, nơi từng câu rap là một dòng nhật ký – mộc mạc, thành thật và thấm đẫm trải nghiệm của một người đàn ông đã đi qua tuổi trẻ, đi qua mất mát và học cách đứng dậy sau những đổ vỡ.
“Tôi dành gần hai năm để nhìn lại chính mình, ba năm để hoàn thiện lyrics, flow, giai điệu. Album này không chỉ là âm nhạc, mà là hành trình tôi học cách trưởng thành,” Seachains chia sẻ.
Mỗi track trong 30 The Album là một mảnh ký ức riêng tư, như thể anh đang mở ra cuốn nhật ký chưa từng công bố được anh viết bằng giai điệu. Có Yes Mama No Mama – bài hát dành cho người mẹ đã khuất – là một trong những ca khúc xúc động nhất. Ở đó, anh tưởng tượng về một cuộc gọi từ thiên đường, cuộc gọi mà anh “không bao giờ kịp nhận”. Khi mẹ hỏi: “Có tiền không để mẹ gửi?”, anh từng đáp qua loa, rồi chỉ ít lâu sau, mẹ rời xa mãi mãi. Nỗi day dứt ấy, anh giữ trong lòng suốt nhiều năm – cho đến khi âm nhạc trở thành cách duy nhất để nói lời xin lỗi, để nối lại cuộc trò chuyện dang dở giữa hai thế giới.

Trong khi đó, We Don’t Know Everything – bản song ca cùng người vợ bên cạnh những vết thương, album cũng có những khoảng dịu êm.“Cô ấy là người chứng kiến toàn bộ quá trình tôi thay đổi, nên sự xuất hiện của vợ trong album này là điều tôi hạnh phúc nhất,” anh chia sẻ. Ở đó, ta nghe thấy không chỉ tiếng hát của hai người, mà còn cả nhịp thở chung – của một cuộc hôn nhân đã đi qua thử thách và vẫn còn nguyên sự dịu dàng.
30 The Album không chỉ nói giải tỏa những cảm xúc cá nhân. Nó còn là cuộc đối thoại giữa Seachains hôm nay và chàng trai Long Hải năm nào – người từng chông chênh giữa giấc mơ và hiện thực. Album mở ra những mảnh đời thường ai cũng từng trải qua: hối hận, thương nhớ, day dứt, rồi hy vọng. Không phô trương kỹ thuật, không ồn ào hay gấp gáp, âm nhạc của Seachains chọn cách “chậm mà sâu”, lặng lẽ lan tỏa cảm xúc hơn là tạo tiếng vang nhất thời.“
Điều khác biệt lớn nhất của tôi bây giờ là sự kiên nhẫn,” anh nói. “Ngày xưa tôi nói gì nghĩ nấy, giờ tôi chậm lại, kiên nhẫn hơn, để chau chuốt từng câu, từng chữ.” Mỗi nốt nhạc trong album như một bước tiến trong hành trình trưởng thành – không chỉ về âm thanh, mà còn về nhân cách của người nghệ sĩ. Seachains không chỉ làm nhạc để người ta nghe, mà để người ta cảm; không chỉ để kể chuyện, mà để chia sẻ một trái tim đang học cách yêu thương và tha thứ, kể cả với chính mình.
Sự im lặng - học cách đối diện với chính mình
Khi được hỏi về việc có tiếc không vì đã gác lại hào quang sau Rap Việt, Seachains cười: “Không. Vì nếu khi đó tôi tiếp tục, tôi sẽ không còn là mình.” Trong thế giới nơi người ta đua nhau tạo viral, tạo trend, Seachains chọn cách im lặng để âm nhạc có đủ thời gian thức dậy. Có nhiều lúc anh tự hỏi: Liệu mình có bị lãng quên nếu mình lặng quá lâu? Nhưng thay vì hoảng sợ, anh biến khoảng lặng đó trở thành chất liệu: chất liệu cho những lời còn chưa kịp nói, cho những vết thương chưa được hàn gắn, cho những mảnh ký ức chưa được đối diện.

Khoảng thời gian đó cũng có những nghi ngờ, “Có thời điểm tôi nghi ngờ bản thân, có phải mình vẫn là rapper? Khi ở nhà với gia đình, tôi nghĩ: tôi nên ở nhà hay lên sân khấu?” Câu hỏi ấy không ai trả lời được, vì nó là tiếng vọng của nội tâm – thứ âm thanh chỉ người trong cuộc mới nghe thấy. Nhưng Seachains không trốn tránh. Anh làm nhạc để trò chuyện với chính mình, để dạy bản thân rằng dù là Seachains máu lửa trên sân khấu hay Hải Chiền bình dị trong đời thường, cả hai phiên bản ấy đều cần được sống, được thừa nhận.
Quan điểm của Seachains về rap không phải là cuộc đua “mainstream” hay “underground”. Đối với anh “quan trọng là thông điệp trong bài nhạc và nó có chạm được khán giả hay không. Tôi không quan tâm mình đứng đâu, chỉ quan tâm người nghe cảm gì.”
Anh muốn khán giả trưởng thành cùng mình. “Tệp khán giả của tôi và tôi có độ tuổi gần nhau, nên dễ đồng cảm. Ngày xưa tôi bộc lộ nhiều, đôi khi nóng vội; giờ tôi lắng lại, suy ngẫm trước khi nói ra. Tôi vui khi hơn 90% phản hồi đều thấy tôi khác xưa.” Giữa thế giới rap Việt đang sôi sục với tranh luận “ai thật – ai ảo”, “ai underground – ai thương mại”, Seachains chọn im lặng và làm nhạc. Anh nói: “Quan điểm của tôi là người nghệ sĩ phải dám đánh đổi, phải khai phá được bản thân. Rapper kiếm tiền là bình thường, vì mình nuôi được cái tôi thì tại sao không thể nuôi luôn người mình yêu thương?”
Không ai nói làm nghệ sĩ dễ. Với Seachains, khó nhất là tìm được điểm cân bằng giữa “muốn” và “cần”. Anh muốn tiếp tục được nghe tiếng reo hò của khán giả, nhưng anh cần được sống trọn với gia đình. Anh muốn khẳng định, nhưng lại sợ mất đi cái thật. Sự giằng co ấy khiến anh từng chới với, từng hoang mang, từng tự hỏi: “Nếu không còn nổi tiếng, mình có còn là ai?” Nhưng chính những lần mất phương hướng ấy giúp anh nhìn rõ mình hơn.
Ở tuổi 30, Seachains không muốn chứng minh rằng mình “còn hot”, mà muốn chứng minh rằng mình vẫn chân thật. Anh chọn lời kể, chọn nhịp điệu có hơi thở, chọn cách đưa triết lý sống vào từng dòng rap. Và trên hết, anh muốn khán giả trưởng thành cùng mình. “Tệp khán giả của tôi và tôi có độ tuổi gần nhau, nên dễ đồng cảm. Ngày xưa tôi bộc lộ nhiều, đôi khi nóng vội; giờ tôi lắng lại, suy ngẫm trước khi nói ra. Tôi vui khi hơn 90% phản hồi đều thấy tôi khác xưa.”
Hành trình của ngọn lửa không bao giờ tắt
Trong hành trình làm nghề, Seachains đã đi qua không ít đoạn đường gập ghềnh. Anh kể lại những năm tháng gian khó bằng giọng điệu bình thản đến lạ – như thể mọi giông bão đều đã hóa thành kỷ niệm. “Trước khi có bài hit đầu tiên, tôi sống trong căn phòng chỉ vừa đủ chỗ đặt cái giường và bàn làm nhạc. Tôi từng có cục hạch nhỏ và phải tự mua dao, bông băng, thuốc đỏ để tự xử vì không có thời gian đi khám.” Giọng anh nhẹ như gió thoảng, nhưng phía sau là cả một thời tuổi trẻ chắt chiu từng hơi thở để giữ lấy ước mơ.
Có một câu nói của Ricky Star - một người anh em đặc biệt với Seachains dường như đã trở thành châm ngôn sống của anh đó là “Dũng cảm không phải là không biết sợ, mà là sợ nhưng vẫn dám làm”. Sachains chĩa sẻ: “Tôi nghĩ mình may mắn khi vượt qua được nỗi sợ đó, để có thể đứng đây hôm nay – bình thản và hạnh phúc.”
Đối với Seachains mỗi một hành trình trong cuộc sống là một lần dũng cảm vượt qua nỗi sợ. Ở thời điểm anh lựa chọn thi Rap Việt, hay lựa chọn lùi lại về sau và cuối cùng là lựa chọn quay lại để tiếp tục. Tất cả đều là những bước ngoặt của sự chọn lựa và đánh đổi. Anh thừa nhận: “Giờ tôi sợ mình không bắt kịp các bạn trẻ – họ giỏi và nhanh lắm. Nhưng thay vì sợ, tôi học. Tôi muốn học thêm thanh nhạc, học cách kể chuyện bằng nhạc tốt hơn.” Và hơn hết, anh biết ơn chính mình – cậu bé 10 năm trước, người đã từng nghèo khó, từng sợ hãi nhưng không dừng lại. “Nếu Seachains 10 năm trước biết rằng mọi khó khăn đó chính là chất liệu làm nên tôi hôm nay, cậu ấy sẽ cười rất nhiều.”

Người trong nghề thường nói: đam mê chính là ngọn lửa. Đối với Seachains, anh không hề hối tiếc cái hành trình lùi lại của bản thân mình. Vì chính sự lùi lại ấy mới làm nên những lát cắt trưởng thành hơn trong âm nhạc của anh chàng: “Tôi thà là ngọn lửa cháy âm ỉ còn hơn bùng lên rồi vụt tắt. Tôi muốn mình luôn cháy dù chỉ là trong im lặng.” Anh biết ơn con đường đã qua, chính nó chính là chất liệu cho âm nhạc tuổi 30. Anh muốn 30 The Album là điểm khởi đầu, không phải đích đến. Anh muốn thêm những album tiếp theo có thẻ thể hiện rõ được con người mình và là vùng đất mới cho anh tha hồ vùng vẫy.
Âm nhạc của Seachains trong 30 The Album không phải là màn tái xuất rực rỡ, mà là sự hồi sinh nhẹ nhàng, là khúc trầm sau những năm trời im lặng. Anh không trở lại để khẳng định, mà để kể – kể về một hành trình trưởng thành, về những nỗi buồn, về trách nhiệm, về cả tình yêu.
Ở tuổi ba mươi, Seachains không còn không còn cần chiến thắng ai, chỉ cần giữ lại cái mình tin. Và trong thế giới nhạc Việt vốn ồn ào, sự im lặng của Seachains bỗng trở nên quý giá đối với bản thân anh. Ở tuổi 30, anh đã đi qua những điều tưởng như mất mát, để hiểu rằng: trưởng thành không phải là bước nhanh hơn, mà là biết dừng lại đúng lúc để yêu, để sống, để viết nên thứ âm nhạc có trái tim.