Khi sân khấu là nhà, khán giả là nguồn sống
Với Mỹ Mỹ, sân khấu không chỉ là nơi biểu diễn, mà là “ngôi nhà” thân thuộc – nơi mỗi nhịp nhạc đều hòa cùng nhịp tim khán giả, nơi người nghệ sĩ được là chính mình trong ánh sáng và hơi thở của cảm xúc.
Trước khi trở thành ca sĩ, Mỹ Mỹ là một dancer chuyên nghiệp của Vũ đoàn Bước Nhảy. Những năm tháng miệt mài trên sàn tập đã hun đúc ở cô sự kỷ luật, sức bền và bản năng sân khấu sắc bén – thứ khiến cô khác biệt giữa thế hệ nghệ sĩ Gen Z đang theo đuổi âm nhạc hôm nay. Chính nền tảng ấy giúp Mỹ Mỹ “hát bằng cả cơ thể”, để mỗi cái nghiêng đầu, mỗi nhịp tay hay bước lùi đều trở thành một ngôn ngữ biểu cảm, kể câu chuyện riêng của cô với khán giả.
Thành công của Em Xinh Say Hi là cú hích lớn, khẳng định vị trí của Mỹ Mỹ trong lòng người yêu nhạc. Cô không chỉ gây ấn tượng bởi phong độ ổn định mà còn bởi sự chân thành trong từng tiết mục – từ Not My Fault, Đồng dao xinh gái đến Cách (yêu đúng) điệu. Ở mỗi sân khấu, Mỹ Mỹ dường như dồn trọn năng lượng, hát và nhảy như thể đang gìn giữ một điều thiêng liêng – mối dây kết nối vô hình giữa nghệ sĩ và khán giả.

Và rồi, khi fancon đầu tiên diễn ra, đó không chỉ là một buổi diễn, mà là khoảnh khắc đánh dấu hành trình Mỹ Mỹ thật sự “thuộc về” âm nhạc. Giữa không gian ngập tràn tình yêu, cô được đứng trước những khán giả của chính mình – những người hát theo, khóc cùng, cười cùng, và cùng thổn thức. “Được trình diễn cho chính khán giả của mình, được họ hát theo, khóc cùng và cười cùng, mình cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nó giống như mình đã thật sự chạm đến trái tim họ,” cô xúc động nhớ lại đêm diễn hôm ấy.
Điều khiến buổi fancon càng trở nên đáng nhớ hơn là sự xuất hiện của mẹ và chị gái – hai người phụ nữ quan trọng nhất đời cô. “Hiếm khi nào mẹ và chị có thể đến xem mình biểu diễn. Sau buổi fancon, mẹ và chị nhắn rằng họ cảm thấy ấm áp và vui lắm. Lúc đó tôi chỉ biết tự hào vì bản thân mình – vì công sức của mình không chỉ khiến khán giả tự hào, mà còn khiến gia đình thấy tôi thật sự hạnh phúc với lựa chọn của mình.”
Khoảnh khắc ấy, đối với Mỹ Mỹ, chẳng cần danh xưng hay hào quang – chỉ cần ánh nhìn của khán giả, vòng tay của gia đình, và niềm tin rằng cô đang sống đúng với điều mình sinh ra để làm: đứng trên sân khấu, và tỏa sáng bằng cả trái tim.
Burning Blue – sắc xanh của đam mê và tự do
Nếu fancon là một giấc mơ được nhìn thấy bằng mắt, thì Burning Blue chính là giấc mơ được nghe bằng tim. Album đầu tay, theo Mỹ Mỹ, là “điều ấp ủ suốt gần ba năm – trước cả khi tham gia Em Xinh Say Hi”. Và khi nó thành hình, cô thở phào nhẹ nhõm: “Mình đã có thể giới thiệu bản thân và âm nhạc của mình cho mọi người biết.”

Không còn chỉ là cô gái của những bước nhảy, Mỹ Mỹ trong Burning Blue tự sự nhiều hơn, phơi bày những mảng cảm xúc đa chiều: đam mê, yếu đuối, tin yêu và trưởng thành. Cô không muốn chỉ ra mắt một single, bởi “nếu chỉ là một bài hát, mọi người chỉ nhìn thấy một khía cạnh nhỏ của mình. Nhưng với album, mình có thể kể nhiều câu chuyện khác nhau.”
Từ bản hit Không Ai Khác Ngoài Em – “cơn sốt” vũ đạo từng đạt hơn 11 triệu lượt xem – đến Em Sẽ Cười Tươi Vào Ngày Anh Cưới, Mỹ Mỹ dần khẳng định phong cách performance pop riêng: mạnh mẽ, sắc sảo nhưng đầy cảm xúc. Mỗi lần xuất hiện, cô không chỉ trình diễn mà còn kể câu chuyện của chính mình – khiến khán giả thấy được con người thật sau ánh đèn sân khấu.
Năm2025, với Mỹ Mỹ, là năm của sự giải phóng. “Mình thấy thoải mái hơn khi được là chính mình. Mình đã thôi nghi ngờ, thôi sợ sai và dám thử nhiều điều mới.” Cái “cháy” trong Burning Blue không chỉ là nhiệt huyết nghề nghiệp, mà là ngọn lửa tự tin sau hành trình tìm lại bản thân.
“Mình vẫn là cô gái nhút nhát,” cô cười, “nhưng giờ mình biết yêu cả sự rụt rè đó, biến nó thành một phần của mình.” Và chính sự chân thành ấy khiến khán giả yêu Mỹ Mỹ – một nghệ sĩ đang lớn lên cùng âm nhạc và tự do trong chính bản thể của mình.
Khi ngọn lửa hóa ánh sáng – hành trình hướng về phía trước
Có hai cột mốc khiến Mỹ Mỹ xem 2025 là năm đáng nhớ nhất: concert Em Xinh Say Hi tại TP.HCM và chính Fan-concrt cá nhân của cô. “Khi bước ra sân khấu fancon, được mọi người chào đón, mình cảm giác mình được công nhận những gì đã làm,” cô kể.
Trong khoảnh khắc nụ cười hòa cùng nước mắt, Mỹ Mỹ hiểu rằng hành trình của mình – dù không ồn ào – đã thật sự chạm được đến trái tim người khác. “Mình chưa bao giờ nghĩ mình là idol,” cô nói khẽ. “Mình chỉ muốn trở thành người truyền cảm hứng, có một sứ mệnh riêng – không chỉ mang lại niềm vui cho khán giả, mà còn sống có trách nhiệm với bản thân và những người yêu thương mình.”
Chính sự khiêm nhường ấy khiến khán giả luôn dõi theo Mỹ Mỹ – một nghệ sĩ không chọn đường tắt, mà chọn đi bằng năng lượng trong sáng và nỗ lực thật lòng. Mỗi lần biểu diễn xong, cô đều dành thời gian đọc bình luận, lắng nghe chia sẻ từ khán giả. “Mỗi lần đọc, mình thấy vui và tự hào vì được mang đến niềm vui cho mọi người, được cống hiến hết mình cho công việc.”
Bước sang tuổi 30, Mỹ Mỹ không giấu được những áp lực – cảm giác phải “chạy nhanh hơn” vì xuất phát trễ hơn nhiều đồng nghiệp cùng thời. Nhưng khác với cô gái năm nào chỉ biết miệt mài đi tìm bản thân, giờ đây Mỹ Mỹ đã học cách buông nhẹ, sống tích cực và yêu thương mình nhiều hơn. Dẫu vậy, nỗi trăn trở lớn nhất vẫn là chưa thể lo cho gia đình. “Điều đó có thể không quá quan trọng,” cô nói, “nhưng mình vẫn mong một ngày có thể chăm lo cho mẹ và chị – vì chính tình yêu ấy là động lực khiến mình không ngừng cố gắng.”

Từ dancer đến ca sĩ, từ cuộc thi đến sân khấu riêng, hành trình của Mỹ Mỹ là minh chứng cho câu nói: “Khi nước cũng biết cháy, mọi giấc mơ đều có thể hóa thành ngọn lửa.” Cô đã cháy, không ồn ào nhưng bền bỉ, để biến sắc xanh bình yên trong lòng thành thứ ánh sáng rực rỡ trên sân khấu.
Có lẽ, đó là định nghĩa đẹp nhất về thành công của một nghệ sĩ. Không phải những ánh đèn rực rỡ, mà là giây phút họ nhìn thấy bản thân mình trong ánh mắt khán giả. Mỹ Mỹ của năm 2025 đã tìm thấy điều đó – cô đứng giữa sân khấu, được ôm trọn giữa tình yêu và niềm tin. Và khi âm nhạc vang lên, cô biết mình đã sẵn sàng: cho những giai đoạn mới của cuộc đời, cho một chặng đường mới, và cho hành trình “chạy nhanh hơn” – không phải để về đích, mà để sống trọn với ánh sáng trong tim.


