Cece Trương - Những đường cong thẳng hàng và hành trình chữa lành vết thương

Sau gần ba năm ấp ủ, Cece Trương chính thức ra mắt EP Những đường cong thẳng hàng – dự án mang sắc thái trầm buồn, sâu lắng khác hẳn hình ảnh vui tươi quen thuộc.

Đằng sau những giai điệu nhẹ nhàng là hành trình đối thoại nội tâm, là cách cô tự chữa lành và vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình sau nhiều biến cố.

 

Khi âm nhạc trở thành tiếng nói của những cảm xúc bị lãng quên

Buổi họp báo ra mắt Những đường cong thẳng hàng khép lại đã nhiều ngày, nhưng Cece Trương vẫn chưa thoát khỏi dư âm của cảm xúc hôm ấy. Nữ ca sĩ thừa nhận, hiếm khi cô bật khóc nơi đông người, nhưng lần này là ngoại lệ. “Tôi luôn là người sợ thể hiện cảm xúc, kể cả trong âm nhạc. Sợ làm sai, sợ không được đón nhận.”

Cái căn phòng mà chính tâm lý bản thân nữ ca sĩ tạo ra đã được âm nhạc và nghệ thuật phá vỡ, Cece vô cùng xúc động “Khi âm thanh của mình được bước ra khỏi căn phòng quen thuộc, khi những tấm ảnh của chính mình treo xung quanh, tôi bỗng thấy xúc động. Sợ là một phần, nhưng tôi tự hào vì cuối cùng mình đã dám.”

32
 

Đó không chỉ là giọt nước mắt của xúc động, mà là giọt nước mắt của người vừa bước qua một cơn bão nội tâm kéo dài. Cece từng mô tả mình là người “biết cách bật tắt công tắc cảm xúc”, đến mức khi mọi thứ sụp đổ, cô mới nhận ra rằng bấy lâu nay mình đã lãng quên chính cảm xúc của bản thân. Cô gọi những “giông tố” đó là giông tố của tâm hồn, những vết thương không nhìn thấy, nhưng cứa sâu.

Những năm qua, khán giả biết đến Cece với hình ảnh tươi sáng, đầy năng lượng. Nhưng trong sâu thẳm, nữ ca sĩ đã phải trải qua không ít nỗi đau. Từ cú sốc tai nạn năm xưa cho đến những khoảng lặng trống trải của người nghệ sĩ trẻ tìm kiếm bản sắc. “Tai nạn đó là điều phải xảy ra, để tôi trưởng thành hơn. Tôi từng phớt lờ cảm xúc, để mọi người xung quanh tích cực còn bản thân thì lặng lẽ chịu đựng. Tôi quên mất rằng đứa trẻ bên trong mình vẫn cần được lắng nghe.”

Âm nhạc đối với Cece chính là chiếc cầu nối giúp cô trò chuyện lại với chính mình. “Khi tôi bị trầm cảm, âm nhạc từng cứu tôi một lần. Và tôi hy vọng, âm nhạc của mình cũng có thể cứu sống được ai đó ngoài kia.”

15
 

Có một điều rõ ràng trong Những đường cong thẳng hàng: Cece Trương không còn tìm đến âm nhạc để chứng minh điều gì, mà để sống thật và nhẹ nhõm hơn. Cô không phủ nhận nỗi đau, mà chọn đối thoại cùng nó bằng tiếng hát dịu dàng, thành thật.

Ở mỗi giai đoạn, người ta lại thấy Cece khác đi – đôi khi là hình ảnh tươi sáng của tuổi trẻ, đôi khi là bóng dáng người phụ nữ đang tự khâu lại vết thương cũ. Nhưng xuyên suốt tất cả, vẫn là một Cece Trương can đảm – dám nhìn lại, dám buông bỏ, dám thật.

Những đường cong thẳng hàng – bản đồ của hành trình chữa lành

EP Những đường cong thẳng hàng được Cece ấp ủ suốt gần ba năm. Ngay từ tên gọi, dự án đã gợi mở một triết lý sống: những đường cong chính là những biến cố, bất định, mất mát. Đây chính là điều dẫn lối ta đến đường thẳng của sự bình tâm và thấu hiểu. “Trong hai năm qua, tôi nhận ra rằng, khi mình đi qua những đường cong đó, mình sẽ tìm được hướng đi mới cho bản thân. Mọi thứ thay đổi, và quan điểm của mình cũng phải thay đổi. Tôi học cách chấp nhận mọi thứ, kể cả những điều chưa đến.”

16
 

Âm sắc của EP mang màu buồn, tương phản hoàn toàn với hình ảnh Cece thường thấy. Nhiều người bất ngờ, nhưng với cô, đây mới là “mình thật”. “Bài Thoát là ca khúc tôi có nhiều cảm xúc nhất. Ngay khi viết xong, tôi đã hình dung ra toàn bộ EP. Tôi nghĩ âm nhạc không chỉ để vui – mà còn để mình đối diện, thậm chí khóc cùng nó.”

Âm nhạc lần này không chỉ là sự thay đổi về giai điệu, mà còn là bước ngoặt trong tư duy. Cece không chọn cách kể chuyện bi lụy mà giữ cho mình một tinh thần “chấp nhận và tiếp tục đi”. Những bản nhạc trong EP như Thoát, Đường cong thẳng hàng, Một mình vẫn ổn... tựa như nhật ký của những ngày học cách yêu lại bản thân.

Một thay đổi khác khiến khán giả chú ý chính là ngoại hình của Cece. Mái tóc xù đặc trưng, biểu tượng gắn liền với hình ảnh vui nhộn và di truyền từ người cha, nghệ sĩ Khắc Triệu nay đã được thay bằng mái tóc thẳng nhẹ nhàng. “Tôi phải lấy rất nhiều can đảm để làm điều đó. Mái tóc xù giống ba, nên khi tôi cắt đi, ba cũng xúc động. Nhưng tôi nghĩ, đến lúc mình cần thay đổi. Mái tóc giữ nhiều kỷ niệm, nhưng cũng là biểu tượng cho những điều cũ mà tôi cần buông.”

17
 

Thay đổi bên ngoài chỉ là phần nổi. Quan trọng hơn, Cece đã thay đổi từ bên trong. “Tôi từng sợ nhiều thứ, sợ thay đổi, sợ bị hiểu lầm. Nhưng khi dám bước qua sợ hãi, tôi thấy nhẹ lòng. Cái đáng tự hào nhất không phải là tôi đạt được điều gì, mà là tôi đã vượt qua được chính mình.”

Học cách “thật” hơn – và dám can đảm trong nghệ thuật

Ở tuổi trưởng thành, Cece Trương đang đi qua một chặng đường quan trọng: hành trình tìm lại “cái thật” trong con người nghệ sĩ. “Trước đây tôi không phải là người giả dối, chỉ là tôi không thể hiện cảm xúc thật nên đôi khi tôi lừa dối cả bản thân mình. Giờ tôi chỉ muốn trở thành một Cece thật hơn – không né tránh nỗi buồn, không sợ nói ra mình yếu đuối.”

Trong EP, Cece không ngần ngại để người nghe nhìn thấy hình bóng gia đình, đặc biệt là người mẹ - danh ca Cẩm Vâ và người cha - nhạc sĩ Khắc Triệu. “Tôi thấy phụ huynh của mình trong EP rất nhiều. Có lẽ vì dù tôi đi đến đâu, tôi vẫn là con gái của ba mẹ. Đó không phải là cái bóng, mà là gốc rễ điều tôi luôn biết ơn.”

31
 

Trên con đường sắp tới, Cece mong muốn được hợp tác nhiều hơn, đặc biệt là với các nghệ sĩ nữ. “Tôi rất thích Vũ Thanh Vân, vì nhạc của bạn ấy lém lỉnh và có cá tính. Tôi muốn được cộng tác với nhiều nghệ sĩ nữ hơn, để cùng nhau kể những câu chuyện chân thành của phụ nữ bằng âm nhạc.”

Dù ủng hộ xu hướng “all-rounder” (nghệ sĩ toàn năng) nhưng Cece vẫn giữ cho mình quan điểm riêng: “Tôi nghĩ nghệ sĩ nên trau dồi nhiều kỹ năng, nhưng cũng cần tập trung vào điều mình giỏi nhất để có thể đi xa hơn.” Trong giọng nói của cô, người ta thấy sự chín chắn của một nghệ sĩ không còn mải miết chạy theo hình ảnh “đáng yêu”, mà biết rõ mình muốn gì.

“Đôi khi những suy nghĩ chỉ có một mình khiến tôi tự cô lập bản thân và nghĩ rằng mình cô đơn. Nhưng giờ tôi hiểu, điều quan trọng không phải là đạt được điều gì, mà là vượt qua được nỗi sợ bên trong. Khi ra được EP này, điều đầu tiên tôi muốn làm là cảm ơn chính bản thân mình, cảm ơn Cece của những năm trước đây.”

18
 

Hành trình của Cece Trương cùng EP Những đường cong thẳng hàng có thể không rầm rộ như nhiều ca sĩ khác, nhưng nó chân thật. Khi người nghệ sĩ dám khóc, dám thừa nhận sợ hãi, dám thay đổi – đó là lúc âm nhạc trở nên lớn hơn âm nhạc.

Và Cece với mái tóc mới, với EP mới, với tâm thế mới như đang nhắn tới chính mình và cả khán giả: Nếu bạn từng trượt ngã, từng bỏ quên mình, từng sống trong nỗi sợ thì bạn không đơn độc. Âm nhạc có thể là chiếc phao. Cảm xúc có thể là phép màu. Và đường thẳng cuối cùng chỉ là bước tiếp, khi ta đã đi qua đủ những đường cong.

Bình luận