
Hành trình tập lớn tuổi “chênh vênh”
Our unwrite Seoul được xếp vào dòng phim coming-of-age (tuổi mới lớn) một dòng phim khắc họa hành trình trưởng thành, tìm kiếm bản ngã của nhân vật chính. Khác với các bộ phim cùng dòng phim này như Twenty five - Twenty one, 20th Century Girl hay loạt phim Reply... Our unwrite Seoul lại nói về hành trình tìm lại bản thân, sửa chữa những vết thương lòng của những con người ở ngưỡng tuổi 30, cái tuổi mà đáng ra đã “lớn”. Vậy hành trình trưởng thành của họ ở đâu?
Bộ phim mở rộng cho người xem về khái niệm trưởng thành. Trưởng thành ở đây không chỉ là quá trình về mặt sinh học và tuổi tác, mà nó là một quá trình vấp ngã và đứng lên trong suốt cuộc đời.
Câu chuyện bắt đầu khi Mi Rae rơi vào khủng hoảng trầm trọng sau nhiều năm sống trong áp lực công sở và kỳ vọng của gia đình. Cô mất ngủ, bị bắt nạt ở nơi làm việc, dần đánh mất ý chí sống. Em gái Mi Ji quyết định lên Seoul “sống thay” chị trong một tháng, với điều kiện chị cũng phải thử sống cuộc đời mình từng chối bỏ.
Từ đây, phim mở ra không chỉ là một trò “đổi vai” táo bạo giữa hai chị em mà mở ra hành trình chạm đến những tầng sâu của tâm hồn, mà sâu xa hơn là hành trình mỗi người học cách đối diện với phần mình đã bỏ quên.

Our Unwritten Seoul gợi lên một giấc mơ buồn: nếu có thể, liệu ta có dám để ai đó sống thay cuộc đời mình - dù chỉ một ngày? Trong xã hội hiện đại, không phải ai cũng là nạn nhân của bạo lực công sở, nhưng mấy ai chưa từng mong muốn được rời bỏ chiếc bàn làm việc, thoát khỏi guồng quay cơm áo, hay tạm quên đi cái nhìn dò xét của đồng nghiệp? Qua cuộc hoán đổi thân xác giữa Mi Rae và Mi Ji, bộ phim mở ra một hiện thực giả tưởng - nơi người ta được phép bước ra khỏi vai diễn quen thuộc. Bởi ở đời thực, “bỏ cuộc” đôi khi là một điều cấm kỵ.
Sau 12 tập phát sóng bộ phim tạo được sức hút mạnh mẽ với người xem. Tập cuối của Our unwritten Seoul ghi nhận rating cao nhất từ đầu phim: trung bình 8.96% tại khu vực thủ đô Seoul và 8.413% toàn quốc

“Bình cũ rượu mới”
Với chủ đề hoán đổi thân xác quen thuộc và màu sắc “healing” đang là xu hướng trong phim Hàn, Our unwritten Seoul được triển khai một cách mới lạ. Cấu trúc của phim giống như một tấm gương soi chiếu bản chất con người: ai rồi cũng phải học cách sống theo “vai trò” được định sẵn. Những chiếc mặt nạ dần trở thành lớp da thứ hai mà ta mang theo mỗi ngày. Nhưng khi nó kéo dài quá lâu, ta bắt đầu quên mất mình là ai. Và điều đáng sợ nhất không phải là bị người khác lãng quên, mà là tự đánh rơi chính bản thân mình giữa những tiếng vỗ tay của cuộc đời người khác.
Bộ phim không chỉ có kịch bản cuốn hút mà các tuyến nhân vật được xây dựng chặt chẽ cả về mặt câu chuyện cá nhân đến những mối liên hệ với các nhân vật khác.
Một Mi Rae có phần lớn tuổi thơ ở trên giường bệnh vì căn bệnh tim bẩm sinh. Vì thế để không phụ lòng những người đã hi sinh tất cả để chăm sóc mình, cô đã cố gắng học để đậu vào một ngôi trường danh giá, trở thành trụ cột gia đình. Thế nhưng đằng sau lớp vỏ bọc “người lớn hoàn hảo” ấy là một trái tim đã tổn thương, mất đi ý niệm tồn tại vì bị cô lập bởi đồng nghiệp và vì chính kỳ vọng do cô đặt ra.

Song hành với Mi Rae còn có một Mi Ji chào đời khỏe mạnh, từng nuôi ước mơ trở thành vận động viên. Nhưng một tai nạn nghiêm trọng đã khiến cô phải từ bỏ tất cả. Từ một cô gái tràn đầy sức sống, Mi Ji rơi vào trầm cảm, suốt ba năm không bước ra khỏi phòng. Chỉ đến khi bà ngoại bị tai nạn, cô mới lần đầu buộc mình đứng dậy, bước tiếp những bước đầu tiên của một cuộc đời mới. Nhưng cũng chính bởi lý do này cô mang trong mình mặc cảm tội lỗi với người bà yêu thương mình.

Ngoài ra, tuyến nhân vật phụ cũng góp phần làm đầy câu chuyện. Là Lee Su Ho chàng luật sư luôn tỏ ra điềm tĩnh như mặt hồ nhưng mang sự tự ti và những vết thương sâu kín sau tai nạn xe. Là Se Jin, người đàn ông rời bỏ ánh đèn đô thị để trở về tiếp quản nông trại của ông, lặng lẽ khâu vá lại những giá trị đã cũ. Hay là người mẹ luôn lo lắng cho các con, nhưng nỗi yêu thương vụng về vì tuổi thơ chịu nhiều tổn thương đã vô tình làm đau chính những đứa trẻ của mình.

Chính những câu chuyện nhẹ nhàng nhưng đầy sâu lắng của các nhân vật trong phim đã làm cho Our unwrite Seoul như một bản nhạc chữa lành cho những “người lớn” bị tổn thương. Hành trình nhìn nhận lại nỗi đau cũng chính là hành trình chữa lành, tự viết lại cuộc đời mình.
Diễn xuất kép của Park Bo Young
Nếu kịch bản là phần khung mang đến chất liệu chữa lành cho Our Unwritten Seoul, thì Park Bo Young chính là linh hồn thổi sự sống vào khung hình ấy. Không chỉ đảm nhận vai diễn kép – cặp song sinh Yoo Mi Rae và Yoo Mi Ji – cô còn phải thể hiện hai phiên bản “giả làm nhau” sau khi hoán đổi thân xác. Nghĩa là một mình đóng bốn phiên bản khác biệt, từ tính cách, nội tâm đến cách chuyển động cơ thể.
Park Bo Young hóa thân vào các nhân vật như chính bản thân cô đang sống trong nhân vật đó. Mi Rae gọn gàng, kiệm lời, lúc nào cũng như đang nín thở để không rạn vỡ; Mi Ji thất nghiệp, xuề xòa, nổi loạn và trĩu nặng những thương tổn chưa kịp gọi tên. Cả hai hiện lên rõ ràng chỉ qua ánh nhìn, dáng đi, hay cách cúi đầu lặng im trong một cuộc trò chuyện bình thường. Diễn xuất của Park Bo Young không dừng lại ở đó – cô còn khiến khán giả nhận ra được 2 nét nhân vật khi đang đóng giả trong thân phận của nhau. Mi Rae trong vỏ bọc Mi Ji vẫn không giấu được sự căng cứng quen thuộc của một người sống quá lâu trong khuôn khổ; còn Mi Ji khi hóa thân thành Mi Rae lại mang theo vẻ vụng về của một kẻ luôn phải gồng lên để xứng với một cuộc đời không phải của mình.

Cách Park Bo-young hóa thân không ồn ào, không cầu kỳ, nhưng thấm thía. Trong tiết tấu phim chậm rãi, ít thoại và nặng tính nội tâm, cô không để mình chìm lẫn – ngược lại, khiến từng khung hình như được nâng đỡ bởi ánh mắt, cử chỉ và những khoảng lặng đầy gợi mở. Giữa một thế giới đầy những vai diễn – xã hội, gia đình, công sở – Park Bo-young tạo nên một “vai diễn trong vai diễn” xuất sắc, mà ở đó, cô vừa là người kể chuyện, vừa là chính câu chuyện ấy.
“Bức tranh” ẩn dụ đầy dụng ý
Các chi tiết gài gắm trong phim cũng là điểm sáng của bộ phim. Hình ảnh 2 con bông luôn hiện lên ở cuối phim như đại diện cho 2 chị em, gấu trắng và gấu nâu luân phiên đổi chỗ cho nhau như ẩn dụ cho việc hoán đổi thân phận của mỗi người. Đặc biệt tập 7 khi 2 chị em cùng về nhà 2 chú gấu cũng được xếp ngồi cạnh nhau.

Chi tiết các cánh của cũng được lông ghép mọt cách tinh tế. Cánh cửa phòng - nơi Mi Ji giam mình 3 năm bị hư tay nắm và lúc Mi Ji ngủ một mình sẽ không bao giờ đóng của như thể hiện rõ vết thương tâm lý của cô. Hay như cánh cửa thang máy luôn đóng lại mỗi khi Mi Rae đến, cánh cửa phòng của nhân vật đồng nghiệp của Mi Rae cũng vậy. Chi tiết cánh cửa trong Our Unwritten Seoul thực sự là một motif thị giác nhiều tầng nghĩa – không chỉ xuất hiện như bối cảnh vật lý, mà còn như một biểu tượng cho trạng thái nội tâm lửng lơ, lỡ dở và không ngừng chọn lựa của các nhân vật. Cánh cửa ở đây không chỉ là vật thể – nó là ẩn dụ của sự quyết định, của hành động và sự dịch chuyển. Chọn bước qua hay không, đó là điều mà người trưởng thành buộc phải đối mặt mỗi ngày. Và như bạn nói: “chỉ một lần bước qua ranh giới của bản thân, mọi thứ đã không còn như trước nữa” – đó là một cách diễn đạt rất tinh tế. Phim không hét lên điều gì cả, nó chỉ lặng lẽ đặt những cánh cửa ấy ở đó, để người xem tự hỏi: “Mình đã mở ra cánh cửa nào, và đã bỏ lỡ bao nhiêu cánh cửa rồi?”

Tông màu trong Our Unwritten Seoul được xử lý như một lớp ngôn ngữ thứ hai, góp phần khắc họa thế giới nội tâm phức tạp của nhân vật. Thành phố nơi Mi Rae sinh sống phủ đầy gam xám lạnh, xanh thép và trắng nhạt – bảng màu của sự cô đơn, kiểm soát và mỏi mệt. Những bối cảnh công sở khô khốc, ánh sáng huỳnh quang không tình cảm, những khung hình gọn gàng đến nghẹt thở – tất cả phản ánh một đời sống chỉn chu đến mức rạn nứt. Mi-rae như đang tan vào chính không gian ấy, vừa hiện diện, vừa mờ nhòa.

Màu sắc dối lập trong phim chính là sự đối lập trong chính cuộc sống của 2 nhân vật
Ngược lại, nông thôn nơi Mi Ji sống mang bảng màu ấm: vàng nhạt, nâu đất, xanh lá. Dù luộm thuộm, cũ kỹ và không hoàn hảo, nhưng nơi ấy mang hơi thở và cảm xúc, phản chiếu chính con người Mi-ji: mong manh nhưng chân thật. Khi hai chị em hoán đổi thân xác, bảng màu cũng dịch chuyển theo: thành phố dần ấm lên dưới ánh nhìn của Mi-ji, còn vùng quê hiện lên nhiều khoảng tối khi Mi-rae đặt chân đến. Từng thay đổi nhỏ trong ánh sáng, màu sắc đều là những gợi mở tinh tế cho sự chuyển biến bên trong nhân vật – cho thấy Our Unwritten Seoul không chỉ kể chuyện bằng lời, mà còn bằng chính cách nó nhuộm màu từng khung hình.
Nốt lặng trong “bản nhạc” cũ
Với kịch bản được viết chắc tay, lối kể đậm chất tự sự, Our unwrite Seoul dẫn dắt người xem đi qua những cung bậc cảm xúc từ hài hước, lãng mạn đến sâu lắng và đầy chiêm nghiệm. Phim không bi kịch hóa cuộc sống nhưng cũng khiến người xem đủ thấm thía về nỗi đau của người trưởng thành. Những lát cắt về tình thân, áp lực xã hội, nỗi cô đơn đô thị hay khát khao được sống thật đều được thể hiện tinh tế, chân thực. Tuy nhiên chính lối kể chuyện tự sự không có cao trào cũng là một điểm trừ cho bộ phim. Our Unwritten Seoul trung thành với nhịp kể chậm một lựa chọn táo bạo giữa thời đại phim ảnh ngập tràn cú twist và cao trào dồn dập. Phim không có những cảnh “drama” giật gân hay lời thoại đắt giá tung ra liên tục. Thay vào đó, mọi chuyển biến tâm lý đều diễn ra trong im lặng: một ánh mắt cụp xuống, một cái nhíu mày, hay bước chân do dự. Với những khán giả quen gu phim nhanh đặc biệt là khán giả trẻ thì đây có thể là một rào cản. Nhiều tập đầu thậm chí trôi qua mà không có sự kiện lớn nào xảy ra, khiến người xem dễ cảm thấy mỏi mệt nếu chưa thực sự “chạm” được vào tầng cảm xúc bên dưới.

Bên cạnh đó Bộ phim mở ra rất nhiều hướng tiếp cận cảm xúc: từ mối quan hệ mẹ - con, đến những người bạn, người yêu cũ, hay đồng nghiệp nhưng không phải mạch nào cũng được đào sâu đến cùng. Các tuyến nhân vật phụ được xây dựng có tiềm năng nhưng chưa được khai thác đến nơi, đôi khi chỉ lướt qua như một công cụ để phản chiếu tâm lý nhân vật chính. Tuyến tình cảm tuy dịu dàng nhưng còn nông, và những nút thắt quá khứ của hai chị em lại được kể lại chóng vánh thay vì trở thành chất liệu chiều sâu cho mạch phim. Nhân vật Ho Su, chàng trai sống sau một tai nạn giao thông xuất hiện như một ẩn dụ về tổn thương và khao khát được thấu hiểu, nhưng lại bị đẩy lùi dần về hậu cảnh. Se Jin người bạn trai cũ rời bỏ Seoul để tìm kiếm sự chữa lành nơi nông trại cũng là nhân vật thú vị nhưng câu chuyện của anh chưa thật sự đóng vai trò then chốt. Điều này khiến cảm giác “mở nhiều, đóng ít” trở nên rõ rệt trong nửa sau của phim.

Phim Hàn vốn không thiếu những tác phẩm khai thác motif hoán đổi thân xác – từ hài hước như Secret Garden, 18 Again, … đến cảm động như Hi Bye, Mama!. Our Unwritten Seoul chọn cách tiếp cận tinh tế và đầy chất thiền, nhưng vì thiếu một cú bẻ ngoặt mạnh ở kịch bản, nên hành trình của hai chị em đôi lúc rơi vào cảm giác lặp lại. Dù Park Bo Young đã cứu vãn bằng màn hóa thân thuyết phục, nhưng ở góc độ cốt truyện, một số người xem có thể kỳ vọng nhiều hơn vào một kết cấu đẩy tới đỉnh điểm - điều mà phim lại chủ ý né tránh để giữ sự nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, những điểm hạn chế ấy không làm lu mờ sức nặng cảm xúc mà Our Unwritten Seoul mang lại. Bởi sau cùng, đây không phải bộ phim được sinh ra để làm thỏa mãn những cú twist hay chiều lòng thị hiếu đám đông. Nó là một lát cắt chậm rãi nhưng sâu sắc của đời sống người trẻ hiện đại – những người luôn tự gồng mình trong vai diễn xã hội, vừa muốn được thấu hiểu, vừa sợ phải lộ diện. Có thể không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để đi hết hành trình đó, nhưng với những ai đang vật lộn trong cuộc sống đô thị ngột ngạt, bộ phim như một khoảng thở - nhỏ thôi, nhưng đủ để gỡ rối chính mình.