Sau hai năm vắng bóng, Băng Di trở lại màn ảnh rộng trong Cục Vàng Của Ngoại. Với vai Thương, một người mẹ trẻ sau sinh. Đây không chỉ là vai diễn “đòi hỏi diễn xuất”, mà còn là hành trình cảm xúc, nơi nữ diễn viên phải đối diện với những vết thương cũ trong chính tâm hồn mình.
Thương là người phụ nữ sau sinh mang trong mình nhiều nỗi đau và trầm cảm Băng Di trở lại màn ảnh sau nhiều năm nhưng vẫn thể hiệnrất tốt nội tâm của nhân vật bằng sự tiết chế và thấu hiểu đến tận cùng. Không bi lụy, không gào thét, nỗi đau của cô được thể hiện qua sự im lặng, thứ khiến người xem nhói lòng.
“Người trầm cảm không gào khóc đâu. Họ chỉ im lặng. Và sự im lặng đó đôi khi còn đáng sợ hơn tiếng khóc”, Băng Di chia sẻ.
Vai diễn này không chỉ là một thử thách nghề nghiệp, mà còn là chiếc gương phản chiếu chính hành trình Băng Di từng đi qua, hành trình của một người phụ nữ từng chạm đáy trầm cảm, rồi học cách đứng dậy và yêu thương bản thân.
Sau Đất Rừng Phương Nam, Băng Di rời xa phim trường, tạm gác diễn xuất để tập trung kinh doanh. Cô từng nghĩ sẽ gắn bó với một cuộc sống ít ánh đèn hơn. Nhưng nghệ thuật như “mối duyên định sẵn” đã kéo cô trở lại.
Một chiều cuối năm 2024, đạo diễn Khương Ngọc nhắn tin hẹn gặp cô. Không kịch bản, không casting, không lời hứa. Chỉ là một cuộc trò chuyện dài về nỗi đau, về cách con người vượt qua quá khứ. Từ buổi trò chuyện đó, nhân vật Thương dần hình thành và được “nêm nếm” bằng chính những cảm xúc thật của Băng Di.
“Có những thứ không nằm trong kế hoạch, nhưng lại đến đúng lúc nhất”, cô nói. Và đó chính là “tín hiệu từ vũ trụ” đưa cô trở lại với phim ảnh. Để hóa thân vào Thương, Băng Di buộc phải đối diện lại ký ức trầm cảm năm 2016 giai đoạn cô mô tả là “một hố đen không đáy”. May mắn thay, người bạn thân Trang Pháp đã kéo cô tham gia “Cuộc đua kỳ thú”, giúp cô thoát khỏi vùng tối đó.
Nhưng căn bệnh trầm cảm không bao giờ biến mất hoàn toàn. Nó chỉ “ngủ yên”, chờ một tác nhân đánh thức. “Người từng bị trầm cảm phải học cách sống cùng nó. Không thể dứt hẳn, chỉ có thể giữ nó yên", cô trải lòng.
Chính vì thế, việc nhận vai một người mẹ trầm cảm chẳng khác nào “chơi với lửa”. Mỗi ngày trên phim trường, cô như bị cuốn vào thế giới u tối của nhân vật đến mức phải tìm cách “xả vai” sau mỗi buổi quay: “Di không về nhà ngay. Di ghé quán nhỏ, uống một ly cocktail nhẹ để tách mình khỏi nhân vật. Nếu không, Di sợ sẽ không thoát ra được.”
Băng Di không kỳ vọng vai diễn của mình sẽ “tuyên truyền về bệnh trầm cảm” hay tạo hiệu ứng xã hội. Điều cô mong chỉ đơn giản là:
“Nếu các bà mẹ sau sinh khi xem Thương có thể thấy mình được thấu hiểu, dù chỉ một chút thôi, vậy là đủ.”
Bởi trầm cảm sau sinh không chỉ đến từ bản thân người mẹ, mà còn bị kích hoạt bởi những lời nói vô tình như những câu “càm ràm” của người thân, đặc biệt là các bà mẹ lớn tuổi. Với Băng Di, Cục Vàng Của Ngoại không chỉ là màn tái xuất sau hai năm, mà còn là bước ngoặt cảm xúc và nghề nghiệp.
Khán giả khóc không vì bi kịch mà vì nỗi đau lặng lẽ của những người phụ nữ trong phim. Giữa hai “bà ngoại” Hồng Đào – Việt Hương đầy sức nặng, Thương của Băng Di lại lặng lẽ tỏa sáng như một nốt trầm sâu, để lại dư âm dài sau khi rời rạp
“Di chưa bao giờ nghĩ nghệ thuật là cuộc dạo chơi. Đây là nghề của mình, là nơi mình sinh ra và lớn lên. Nếu có cơ hội làm việc với người giỏi, Di sẽ lăn xả hết mình.”
Ra mắt ngày 17/10/2025, Cục Vàng Của Ngoại nhanh chóng tạo hiệu ứng mạnh mẽ tại phòng vé, thu về hơn 60 tỷ đồng chỉ sau hơn một tuần, lọt top 3 phim Việt doanh thu cao nhất mùa thu.
Theo dõi voh.com.vn để không bỏ lỡ những thông tin mới nhất về showbiz, phim ảnh, âm nhạc, TV Show... tại chuyên mục Giải trí



