Sách mới: "Có một lòng phố ở trong lòng mình” – Khi ký ức thôi làm ta sợ hãi

Giữa thời đại mà tản văn dễ bị hòa tan bởi tốc độ mạng xã hội, Có một lòng phố ở trong lòng mình của Lê Hoài Việt là một khoảng lặng hiếm hoi.

Cuốn sách không cố gắng gây ấn tượng bằng những điều lớn lao, mà chọn cách nói chậm, nói thật, như một cuộc trò chuyện bình tĩnh giữa con người và ký ức – giữa người đọc và phần từng tổn thương, từng dịu dàng trong chính họ.

Ở đây, “phố” không chỉ là nơi chốn. Đó là ẩn dụ cho những đoạn đời, những con người từng đi qua ta và để lại dấu vết. Khi viết “phố không đứng về phía nào, phố chỉ giữ lại”, tác giả đang nói về cách ta đối diện với quá khứ – không phán xét, không biện minh, chỉ ghi nhận và bước tiếp. Chính sự tỉnh táo ấy khiến cuốn sách mang một vẻ đẹp trầm và thật, khác với nhiều tản văn đang cố gắng trở nên cảm động.

Cuốn sách gồm hai phần: Có một lòng phố và Ở trong lòng mình.

Phần đầu như một chuyến đi, ghi lại những hồi ức của tác giả ở Sydney, Vancouver, Paris, Đài Nam, Seoul, New York, Sài Gòn... Dù ở đâu, anh vẫn nhìn thấy những nét đồng điệu giữa nhịp sống đô thị và tâm trạng con người. Phần hai thì tĩnh hơn, là những suy ngẫm sau khi đã đi xa và trở lại. Không còn khao khát tìm kiếm, chỉ còn một người đàn ông đủ lặng để nhìn lại và tha thứ cho chính mình.

Co mot long pho

Những dòng như “mình im, vì hiểu im lặng cũng là một cách trưởng thành” cho thấy một Lê Hoài Việt chín hơn, tiết chế hơn so với thời Ở bên này thương nhớ. Anh không còn viết để chứng minh cảm xúc, mà viết để hiểu mình.

Mỗi tản văn là một mảnh ghép trong bản nhạc ký ức – có nốt buồn, nốt sáng và cả quãng lặng. Anh không viết để than thở, cũng không để níu kéo, mà để đối thoại với quá khứ. Văn anh không hoa mỹ, không ủy mị. Những chi tiết nhỏ – “một ánh đèn đường”, “một hàng ghế đá”, “một quán cà phê cũ” – trở thành chất liệu của ký ức. Đọc anh, người ta có cảm giác muốn đi chậm lại, nghe rõ hơn tiếng lòng mình.

Giá trị lớn nhất của Có một lòng phố ở trong lòng mình là cách nó nhìn ký ức như một miền chữa lành, chứ không phải điều khiến ta sợ hãi. Lê Hoài Việt không né tránh mất mát, cũng không tô hồng nó. Anh chỉ chọn nhìn nó thật lâu, đủ lâu để hiểu và chấp nhận.

Le Hoai Viet
Tác giả  Lê Hoài Việt

Nếu Ở bên này thương nhớ là lời nói của tuổi trẻ còn nhiều xao động, thì cuốn sách này là giọng của một người đã trưởng thành, biết khi nào cần im lặng. Bốn năm im tiếng giữa hai tập sách không phải là khoảng trống, mà là thời gian để anh lắng lại, để viết ít hơn nhưng sâu hơn.

Đến trang cuối, tác giả khẽ mời: “Nếu bạn cũng ôm ấp một lòng phố như thế, hãy đi cùng tôi, qua từng khúc quanh của ký ức.” Câu nói này vừa là lời nhắn gửi đến người đọc, vừa là lời tự nhắc mình – tiếp tục đi, tiếp tục nhớ, và tiếp tục viết.

Có một lòng phố ở trong lòng mình vì thế không chỉ là một tập tản văn. Nó là một góc nhỏ trong tâm trí người đọc – nơi ta có thể ngồi xuống, im lặng, và nhận ra rằng trong mỗi người đều có một “phố” chờ được gọi tên.

Vậy “phố” trong tim bạn lúc này… là ai, là nơi nào, hay là chính bạn của ngày xưa?

Bình luận