
“Muốn theo nghề thì phải thật sự yêu nghề, chứ không yêu thì bỏ sớm thôi,” – chú Phương (thợ gốm ở phường Lái Thiêu, TPHCM) vừa cặm cụi xoay bàn gốm, vừa chia sẻ. Với ông, làm gốm chưa bao giờ là con đường dễ dàng. Cái nghề này vốn dĩ gắn với bụi đất, mồ hôi và cả sự khắc nghiệt của thời tiết.
Vào những ngày nắng gắt, hơi nóng từ lò nung hầm hập bốc lên, mồ hôi chảy ròng ròng, vậy mà người thợ vẫn phải kiên trì đứng bên đất, bên lửa.
“Nghề gốm phải có sự tỉ mỉ, kiên trì. Lớp trẻ bây giờ khó chịu nổi cái nóng, cái cực như cha ông tụi nó ngày xưa, nên thường chọn nghề khác để lập nghiệp. Nhưng chú thì khác – chú thấy vui, thấy tự hào khi giữ được nghề truyền thống mà ông bà để lại. Dù cực, nhưng sản phẩm từ tay mình làm ra vừa hữu ích, vừa mang cái hồn, cái tình của người Bình Dương đến từng gia đình,” chú Phương trải lòng.

Nếu như ở chú Phương là sự gắn bó từ ý thức gìn giữ truyền thống, thì với cô Út – 45 tuổi, chủ Lò gốm Minh Minh Cương – tình yêu nghề đã trở thành máu thịt. Cô tin rằng “tổ nghề” luôn dõi theo và phù hộ, để rồi dù từng bước ra ngoài thử công việc khác, cuối cùng cô vẫn quay về với gốm.
“Ở đây, cô thấy tự do, không bị gò bó. Bí quyết để làm ra sản phẩm tốt không có gì cao siêu, chỉ đơn giản là đặt tâm huyết vào công việc, làm bằng cả trái tim,” cô nói.
Trên đôi bàn tay chai sần của cô Út, đất sét vẫn nhuyễn ra, xoay tròn theo nhịp tay dẻo dai. Quần áo, chân tay lấm lem là chuyện thường, nhưng điều khiến người ta ấn tượng chính là sự kiên trì, tỉ mỉ trong từng khâu – từ cán đất, ủ đất, in khuôn cho đến lúc tạo hình thành chiếc bình, chiếc chén.
Mỗi sản phẩm hoàn thiện không chỉ là vật dụng, mà còn là kết tinh của bao tâm sức và tình yêu dành cho nghề.

Ở Lái Thiêu hôm nay, giữa nhịp sống hiện đại và sự xô bồ của nhiều ngành nghề mới, vẫn có những con người như chú Phương, cô Út ngày ngày lặng lẽ giữ lửa.
Mỗi sản phẩm ra lò, dù nhỏ bé, cũng mang trong mình câu chuyện của sự kiên nhẫn, của tinh hoa bàn tay lao động, và cả khát vọng để nghề gốm Lái Thiêu không bao giờ lụi tàn.