Cũng chính khoảnh khắc đó khiến tôi đưa ra quyết định đột ngột nhưng cần thiết: cho cô giúp việc lâu năm nghỉ việc, dù trong lòng đầy day dứt.
Tôi thuê cô Dung – một bảo mẫu có kinh nghiệm – từ khi sinh con gái đầu lòng. Cô là người hiền lành, siêng năng, lại rất khéo léo trong việc chăm sóc trẻ nhỏ. Khi gia đình tôi có thêm bé trai, cô tiếp tục ở lại, trở thành người gắn bó gần như không thể thiếu trong nếp sinh hoạt hàng ngày.

Con trai tôi năm nay đã 4 tuổi, rất yêu quý và nghe lời cô Dung. Những điều mà tôi – một người mẹ – mất công dạy dỗ nhiều lần nhưng không hiệu quả thì chỉ cần cô nói nhẹ nhàng, bé lập tức răm rắp nghe theo. Từ chỗ yên tâm, tôi dần để cô Dung đảm nhiệm toàn bộ việc chăm sóc bé, còn mình tập trung cho công việc và con gái lớn.
Kỳ nghỉ lễ 30/4 năm nay, gia đình tôi lên kế hoạch đi du lịch dài ngày. Tuy nhiên, cô Dung xin phép không đi cùng vì muốn về quê vài hôm. Tôi hoàn toàn thông cảm. Trước khi rời đi, cô ngỏ ý xin ứng trước 10 triệu tiền lương để chi tiêu dịp lễ. Không chút đắn đo, tôi rút tiền đưa ngay vì nghĩ đơn giản: sớm muộn gì cũng phải trả, lại đúng lúc cô cần.
Thế nhưng, lúc cô cầm tiền chuẩn bị về, con trai tôi bất ngờ chạy ra, níu tay bảo mẫu:
– Bà không đi du lịch với con à?
– Bà về quê mấy hôm, con cứ đi chơi vui với bố mẹ nhé.
– Không! Con muốn bà đi cùng, nếu không con không đi nữa!
Tôi cố dỗ con:
– Con ngoan, để bà về quê thăm gia đình. Mình đi chơi vui rồi về gặp lại bà nhé?
Nhưng bé trai lại lắc đầu và nói:
– Con không nhớ mẹ nên người ta chắc cũng không nhớ bà đâu.
Câu nói ngây thơ nhưng như nhát dao cứa vào lòng tôi. Tôi gần như thức trắng cả đêm. Chưa bao giờ tôi thấy mình thất bại trong vai trò làm mẹ như lúc ấy. Con trai bé bỏng của tôi đang hướng sự gắn bó tình cảm mạnh mẽ nhất về phía người giúp việc, không phải tôi.
Sáng hôm sau, khi cô Dung dọn hành lý, bé lại bật dậy, khóc lóc đòi về quê theo bà. “Nếu bà không ở lại, con muốn về cùng bà. Con muốn bà làm mẹ con cơ.”
Câu nói thứ hai khiến tôi đau đớn thật sự. Ngay khi tiễn cô về quê, tôi đã đưa ra quyết định: cho cô nghỉ việc và bồi thường 2 tháng lương. Tôi nói rõ lý do – không phải vì cô làm gì sai, mà bởi tôi muốn làm lại mối liên kết giữa con và gia đình. Tôi cần dành thời gian nhiều hơn để bù đắp cho con.
Tôi biết, với nhiều gia đình bận rộn, chuyện trẻ gắn bó với người giúp việc hơn bố mẹ là điều không hiếm. Nhưng nếu không sớm nhìn lại, cha mẹ sẽ vô tình đánh mất điều quý giá nhất: tình cảm ruột thịt. Và đôi khi, một quyết định đau lòng lại chính là bước đầu để sửa sai.