Ra mắt vào năm 2025, Tron: Ares đánh dấu phần thứ ba của thương hiệu huyền thoại từng làm say đắm khán giả với những đường sáng neon và cuộc phiêu lưu trong lưới điện tử.
Với di sản từ bộ phim gốc năm 1982 - vốn tiên phong trong việc sử dụng kỹ xảo máy tính, kỳ vọng dành cho Tron: Ares là không nhỏ. Phim tái hiện thế giới lưới điện tử (Grid) rực rỡ ánh neon nhưng khó vượt qua cái bóng của những người tiền nhiệm.

Nhà làm phim Joachim Rønning, nổi tiếng tác phẩm Cướp Biển Vùng Carribean, đã biến bộ phim này thành một bản giao hưởng âm thanh với hình ảnh tối đa hóa khi cốt truyện chỉ là yếu tố phụ trợ, để lại cảm giác thất vọng vì có phần thiếu chiều sâu.
Với thời lượng 119 phút, Tron: Ares không chỉ kế thừa di sản từ Tron (1982) và Tron: Legacy (2010) mà còn tái định nghĩa nó trong kỷ nguyên AI thống trị "hội đồng quản trị" và các kế hoạch "kim tự tháp" kỹ thuật số.
Bộ phim mở màn bằng sự mất tích suốt 15 năm của Sam Flynn - nhân vật chính từ phần trước, tạo nên cuộc tranh giành quyền lực giữa hai đế chế công nghệ: ENCOM do Eve Kim (Greta Lee thủ vai) lãnh đạo với lý tưởng cao đẹp và Dillinger System của gã cuồng công nghệ Julian Dillinger (Evan Peters).


Trung tâm của cuộc xung đột là "dòng code vĩnh cửu" (permanence code) - chìa khóa mã hóa có khả năng làm cho các thực thể kỹ thuật số tồn tại lâu dài ngoài vòng đời ngắn ngủi 29 phút trong thế giới thực.
Ares - chương trình AI tinh vi do Jared Leto thủ vai, được cử từ thế giới kỹ thuật số sang thực tại để thực hiện sứ mệnh nguy hiểm, đánh dấu lần đầu tiên loài người tiếp xúc với các sinh vật AI có thật.
Sau 15 năm chuẩn bị, câu chuyện vẫn mang tính công thức với các tình tiết dễ đoán. Rønning tập trung biến bộ phim thành một trải nghiệm giác quan mãnh liệt như đang ngồi trên một chiếc Recognizer - phương tiện bay biểu tượng của loạt phim.
Một trong những điểm sáng nhất của bộ phim chính là phần nhạc nền do Trent Reznor và Atticus Ross đảm nhận. Nếu Daft Punk định nghĩa Tron: Legacy bằng sự tinh tế của âm điện tử thì Reznor và Ross mang đến một nhịp điệu công nghệ mạnh mẽ, biến Grid thành một cơ thể sống động hơn.
Mỗi cảnh đuổi bắt, nổ tung hay đường nét neon đều đồng bộ với các tia laser, khiến âm thanh rung chuyển qua lồng ngực khán giả. Trong rạp IMAX, tiếng ầm ầm của loa kết hợp với ghế rung lắc tạo nên một trải nghiệm điện ảnh thể chất đỉnh cao, biến mớ CGI nhàm chán thành sự kiện không thể bỏ lỡ.

Âm nhạc không chỉ nâng tầm hình ảnh mà còn bù đắp cho những thiếu sót trong kịch bản, khiến khán giả quên đi sự vụng về trong lời thoại.
Cảnh motor gắn neon lao vút qua đường phố để lại các vệt sáng rực rỡ, lơ lửng như những khối công nghiệp khổng lồ. Dụng cụ bay, xe tăng hay robot sát thủ lướt qua Biển Mô Phỏng (Sea of Simulation) được quay từ nhiều góc độ khác nhau nâng tầm trải nghiệm điện ảnh.
Bộ phim là một bức thư tình retro dành cho thập niên 80 với những khoảnh khắc Ares trở về thế giới kỹ thuật số sáng rực, gợi nhớ lý do tại sao Tron vẫn có lượng fan trung thành.
Jared Leto (vai Ares) chọn lối diễn xuất tiết chế và có chủ đích hơn so với các vai trước. Ares bắt đầu như một chiến binh ngoan ngoãn của Julian nhưng qua những khoảnh khắc như giọt mưa trên tay, con đom đóm trên ngón tay và bản nhạc Depeche Mode, anh ta dần thức tỉnh.
Ares có nét tương đồng với Blade Runner trong hành trình ý thức nhưng sự phát triển này có phần dễ đoán.
Greta Lee mang đến sự tươi mới cho Eve Kim - một nhà lãnh đạo lý tưởng trong khi Evan Peters xuất sắc trong vai Julian Dillinger, thể hiện sự kiêu ngạo của một "tech bro" trong thời đại công nghệ số.
Bộ phim khám phá ranh giới giữa tham vọng con người và bản chất của sự tồn tại. Tron: Ares không phải để thuyết giảng mà để làm choáng ngợp và Rønning thành công trong việc làm cho những thiếu sót này trở nên không quan trọng nhờ trải nghiệm giác quan mạnh mẽ.
Trong thế giới hậu Legacy, loạt phim có nguy cơ "bị đắp mộ" nhưng Ares đã khôi phục nhịp đập cho nó. Sự biên đạo mượt mà, thông minh của Rønning kết hợp với nhạc nền ổn áp tạo nên một sự kiện điện ảnh lớn hơn tổng thể kịch bản.
Nhìn chung, Tron luôn đặc biệt nhờ cảm giác jazz bio-digital mơ mộng, hoài niệm, và ekip đã "tái lập trình" nó thành phiên bản điện ảnh tương đối hoàn hảo.
Đây là bộ phim nên xem ở rạp lớn, âm thanh lớn và với tâm thế để âm thanh và cơn thịnh nộ cuốn trôi bạn. Với *Tron: Ares*, Rønning chứng minh rằng trong điện ảnh, đôi khi spectacle là đủ để cứu vãn một di sản.