Mặc dù tủ quần áo luôn căng cứng, thậm chí có ngăn chưa kịp mở ra đã đổ ụp xuống vì quá tải, nhưng chị Mai – vợ anh – vẫn mất hàng giờ chọn đồ, thử tới lui, rồi chép miệng lắc đầu. “Đồ gì mà chẳng hợp gì cả.”
Anh Duy thở dài kể: “Vợ tôi ngoài 30, sau sinh lại càng chăm chút hơn. Tôi biết cô ấy chỉ muốn đẹp hơn trong mắt chồng, trong mắt người khác. Nhưng chuyện mỗi sáng lục tung cả tủ, thay đi thay lại rồi kêu không có đồ mặc thật khiến tôi phát cáu.”
Ban đầu anh nghĩ vợ muốn nổi bật vì ai đó ngoài gia đình, đôi lần còn nghi ngờ mơ hồ. Nhưng dần dà, qua những lời tâm sự, anh hiểu vợ mình đơn giản chỉ là một trong rất nhiều người phụ nữ hiện đại – thường xuyên mua sắm, theo đuổi xu hướng, nhưng vẫn luôn cảm thấy... thiếu.

Chị Mai thường đặt đồ online vào đêm muộn, vừa ru con vừa “lướt sàn”. Có món vừa đến đã vứt xó vì mặc lên không hợp, có bộ còn nguyên tem chưa bóc. Đến khi sáng dậy, cả căn phòng hóa thành “trận địa thời trang”, mà chị vẫn kêu “không có gì để mặc”. Có lần chị té ngã vì cả chồng quần áo đổ ụp từ tủ xuống, giày cao gót gãy, phải nhờ bác sĩ gần nhà tới xem chân có bị trật khớp không.
Chị Hương – người bác sĩ – không khỏi sốc khi bước vào căn phòng trọ đầy áo váy chưa mặc, có món vẫn còn nguyên mùi giấy gói. “Trời ơi, em tiêu cả đống tiền để cuối cùng bị chính nó làm ngã à?”, chị Hương vừa nắn chân vừa trách yêu.
Câu nói ấy như thức tỉnh chị Mai. Trước giờ chị vẫn nghĩ “mỗi món vài trăm, có đáng bao nhiêu đâu”. Nhưng khi nhân lên theo số lượng và nhìn đống đồ chất ngất ấy, chị mới giật mình. “Không ngờ mình phí tiền, phí cả thời gian và tạo áp lực cho chính chồng con.”
Bác sĩ Hương còn kể thêm: việc nghiện mua sắm không đơn giản là chuyện “yêu cái đẹp”, mà còn có thể là biểu hiện của rối loạn tâm lý nhẹ – hội chứng mua để xả stress, để khỏa lấp cảm giác trống rỗng. Đặc biệt, chị nhấn mạnh đến hệ lụy từ thời trang nhanh: không chỉ tốn kém mà còn gây ô nhiễm môi trường, tạo ra hàng tấn rác vải thải ra mỗi năm.
“Hãy thử theo phong cách tối giản, thời trang bền vững,” chị Hương khuyên. “Chọn ít thôi, mặc đi mặc lại cũng được – quan trọng là bạn cảm thấy thoải mái, không biến chuyện mặc đồ mỗi sáng thành một cuộc chiến.”
Từ hôm đó, chị Mai bắt đầu lọc lại tủ quần áo, chọn những món mình thực sự mặc, mang bớt đồ thừa đi tặng. Còn anh Duy, thì dậy sớm nửa tiếng, không còn giục vợ nữa – vì anh biết, vợ mình đang học lại cách yêu bản thân thật lành mạnh.
Và có lẽ, cái đẹp bắt đầu từ lúc người ta học cách trân trọng những gì mình đang có – hơn là cứ mãi chạy theo thứ chưa từng đủ.