Thay vì theo đuổi các kỷ lục thể thao hay trí lực vượt tầm, ông chọn lập một thành tích thuần… giấy tờ.
Trong hơn một tháng, Watkins cặm cụi “biên soạn” 2.253 tên đệm, lấy từ nhiều ngôn ngữ như Latin, Anh cổ, Māori, Nhật, Trung, kèm tên các nhân vật truyền hình và vận động viên nổi tiếng. Bản danh xưng hoàn chỉnh của ông kéo dài đến 6 trang giấy khai sinh.
Đơn đổi tên ban đầu được tòa án quận Auckland chấp thuận, song bị Văn phòng Tổng đăng ký ở Wellington bác bỏ. Watkins kháng cáo lên Tòa án Tối cao New Zealand và thắng.
Năm 1992, Guinness World Records chính thức công nhận ông là người có tên dài nhất thế giới. Ấn bản năm đó còn hài hước chú thích: “Nếu thắc mắc vì sao chúng tôi không in đầy đủ, là vì… vẫn còn đang gõ”.

Kỷ lục giúp Watkins nổi tiếng nhưng cũng mang lại vô số phiền toái hành chính: hầu hết hệ thống máy tính của cơ quan nhà nước không thể nhập hết chuỗi ký tự; hộ chiếu phải kèm 6 trang phụ; mỗi lần đi du lịch ông lại phải mang theo bản sao khai sinh để chứng minh danh tính. Trên giấy tờ thường ngày, Watkins đành dùng bản rút gọn: “Laurence Alon Aloys Watkins”.
Những tình huống đời thường trở nên trớ trêu: trong đám cưới, người chủ hôn mất tới 20 phút chỉ để đọc… hết tên chú rể. Từ câu chuyện gây sốt ấy, Quốc hội New Zealand sau đó âm thầm sửa luật, cấm công dân thực hiện việc đổi tên “vô tận” tương tự biến kỷ lục của Watkins thành “bất khả xâm phạm” tại xứ Kiwi.
Watkins thừa nhận mình có phần lập dị nhưng ông xem đó là một niềm vui cá nhân: “Tôi muốn có thứ gì thật sự khác biệt. Dù nhiều người nghĩ tôi chỉ đùa.”
Ở tuổi 60, “kỷ lục nhân danh chữ nghĩa” của ông vừa là dấu ấn độc nhất đời người, vừa là tấm gương phản chiếu thú vị về ranh giới giữa cái tôi cá nhân và các chuẩn mực quản trị hiện đại.