Tôi từng nghĩ cuộc hôn nhân của mình đổ vỡ là vì tôi ngoại tình. Nhưng không – sau ba lần sa ngã, tôi mới hiểu rằng mình không chỉ đánh mất lòng tin của chồng mà còn đánh mất chính bản thân mình. Và rồi, khi sự thật được phơi bày, tôi đã chết lặng.
Chồng tôi là người đàn ông mẫu mực trong mắt người ngoài: đi làm đúng giờ, không bia rượu, không cờ bạc. Nhưng với tôi, anh như một người vô hình. Không quan tâm, không hỏi han, không cả một cái ôm khi tôi kiệt sức sau giờ làm. Tôi từng ngồi bó gối trong bếp chỉ để chờ anh hỏi một câu: “Hôm nay em mệt không?” – nhưng không bao giờ có.
Tôi cô đơn đến mức rơi vào vòng tay người cũ – mối tình đầu từng phản bội tôi. Tôi tìm lại anh ta không phải để yêu, mà chỉ để một lần được thấu hiểu. Nhưng sự yếu đuối đã đẩy tôi vào sai lầm. Khi vợ anh ta phát hiện, cô ấy gọi cho chồng tôi. Tôi tưởng mọi thứ sụp đổ, nhưng anh chỉ nói đúng một câu: “Sống cho tử tế để các con nhìn vào.”

Tôi thấy hối hận thật sự. Tôi cắt đứt liên lạc, sửa mình. Nhưng rồi lại ngã. Lần này là một đồng nghiệp biết tôi thích cà phê không đường, luôn chúc tôi buổi sáng vui vẻ. Những điều nhỏ bé mà tôi chưa bao giờ nhận được từ chồng. Chuyện nhanh chóng kết thúc khi chồng tôi phát hiện. Anh không mắng, không đánh, không ly hôn. Chỉ có một ánh mắt trống rỗng và sự im lặng kéo dài như một bản án.
Tôi tưởng đó là cơ hội làm lại. Nhưng khi trái tim chưa lành, tôi lại sa ngã thêm lần nữa – lần thứ ba. Vợ của người kia đến tận nhà đánh ghen, phơi bày mọi chuyện. Tôi cúi đầu, không còn lời nào bào chữa. Nhưng chồng tôi... đã biết tất cả từ trước. Và anh vẫn không rời đi.
Lúc ấy, tôi đã nghĩ anh sẽ đuổi tôi khỏi nhà, cướp quyền nuôi con. Nhưng không, anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh biết em không thực sự muốn đi đâu cả. Em chỉ đang cố tìm một ai đó khiến em thấy mình đáng yêu, vì anh đã quên mất em cần điều đó.”
Tôi òa khóc. Anh không giận dữ. Anh không trừng phạt. Anh chỉ thừa nhận: “Anh sai trước. Anh từng yêu một người rất sâu đậm. Cô ấy qua đời. Từ ngày đó, trái tim anh khép lại. Anh lấy em, sống như một người chồng mẫu mực – nhưng không thể yêu em như em cần.”
Năm năm qua, chúng tôi sống với nhau như hai cái bóng – cả hai đều có vết xước, đều sai.
Tôi phản bội. Anh lặng im. Tôi chờ một sự trừng phạt, còn anh lại chờ một sự tha thứ cho chính mình. Chúng tôi đều thất bại trong việc yêu thương.
Giờ đây, tôi không mong được tha thứ. Tôi chỉ mong mình đủ mạnh mẽ để không tiếp tục làm tổn thương ai. Cả anh, cả tôi – đều đáng được yêu thương đúng cách, chứ không phải tha thứ mãi mãi.