Đó là câu chuyện về cụ ông Pablo Novak, 94 tuổi, được truyền thông gọi là “ông lão cô đơn nhất thế giới”.
Epecuen, cách thủ đô Buenos Aires (Argentina) khoảng 480 km về phía tây nam, từng là khu nghỉ dưỡng nổi tiếng bên hồ Laguna Epecuen. Nơi đây thu hút khoảng 20.000 du khách mỗi năm và có hơn 2.000 cư dân sinh sống. Nước hồ được cho là có tác dụng chữa nhiều bệnh, khiến nơi này trở thành điểm đến quen thuộc của cả du khách trong và ngoài nước.

Vào thập niên 1970, Epecuen phát triển mạnh với ga tàu mới, hàng trăm khách sạn, cơ sở kinh doanh và cả trường đua ngựa. Nhưng tháng 11-1985, một trận mưa lớn khiến đập nước bị vỡ, toàn bộ thị trấn chìm trong 3 mét nước chỉ sau hai tuần. Cư dân buộc phải rời bỏ quê hương. Đến năm 1993, mực nước dâng lên 10 mét, nhấn chìm mọi công trình. Phải đến năm 2009, nước mới rút dần, để lộ tàn tích đổ nát.
Sinh ra và lớn lên tại Epecuen, cụ Pablo Novak chọn trở lại sống ở đây khi thị trấn trồi lên từ lòng hồ. Ngôi nhà nhỏ mà cụ ở vốn là một căn nhà bỏ hoang, bên trong chỉ có vài vật dụng cũ, những tờ báo đã ố vàng và không hề có điện.
Trong cuộc phỏng vấn với CNN năm 2015, cụ kể: “Khoảng bốn, năm năm sau trận lụt, nước vẫn còn cao, không một ai đến đây cả. Tôi hoàn toàn cô độc. Mỗi ngày đều như thế”. Cụ còn nhớ lần tìm thấy một chai rượu whisky 20 năm tuổi và ngồi uống một mình giữa thị trấn hoang tàn.
Vợ cụ chọn sống ở nơi khác, còn gia đình định cư tại một thị trấn lân cận. Thế nhưng cụ Pablo vẫn gắn bó với Epecuen, nơi gắn liền cả tuổi thơ và ký ức.
Ngày thường, cụ ông 94 tuổi đi dạo quanh những con đường ngổn ngang gạch đá, ngắm nhìn những bức tường trắng xóa bởi muối và thời gian. Cụ chia sẻ: “Tôi đã chứng kiến thị trấn này sinh ra và cũng chứng kiến nó chết đi. Điều đó không còn ảnh hưởng đến tôi nữa”.
Trong căn nhà đầy bụi bặm, cụ chỉ có những chiếc ghế gỉ sét để ngồi nghỉ và vài món đồ giản dị. Dù sống đơn độc, cụ vẫn giữ thói quen đi bộ hàng ngày, đôi khi trò chuyện với khách du lịch hoặc phóng viên hiếm hoi ghé thăm.