Câu chuyện lan truyền mạnh mẽ trên mạng xã hội nước này và được nhiều tờ báo lớn đăng tải như một minh chứng về tình yêu thương giản dị mà sâu sắc.
Nhân vật chính là ông Li, từng làm việc tại một cửa hàng thịt nướng ở Thiên Tân. Vợ ông qua đời vì bệnh máu trắng, dù gia đình đã bán nhà và tiêu hết 1,2 triệu tệ (khoảng 4,2 tỉ đồng) để chạy chữa. Từ ngày đó, ông vừa làm cha vừa làm mẹ, luôn cảm thấy mình phải bù đắp cho con gái mọi thứ có thể.
Con gái ông, Li Bingdi, hiện là sinh viên Đại học Sư phạm Cát Lâm. Trong một lần gọi điện, cô nói vui rằng đồ ăn ở căng tin “không có vị cơm nhà”. Câu nói ấy khiến ông Li trăn trở suốt đêm. Ông muốn con không chỉ được ăn ngon, mà còn cảm nhận được hơi ấm gia đình giữa cuộc sống xa nhà.
Vài ngày sau, ông xin nghỉ việc, thu dọn đồ đạc và lên đường đến thành phố Tứ Bình (tỉnh Cát Lâm), nơi con gái đang học. Quãng đường gần 1.000 km được ông vượt qua chỉ với một mong muốn: “Để con không cảm thấy cô đơn”.
Đến nơi, ông Li thuê một phòng trọ nhỏ cách cổng trường khoảng 200 mét, mua chiếc xe bán hàng cũ rồi tự tay sửa sang, lắp đèn và treo bảng hiệu mang tên “Cơm rang xẻng lớn”.
Ông đăng ký bán ba món chính: cơm rang, mì xào và một số món đơn giản. Trước khi mở quán, ông tự học công thức trên mạng, tập chiên từng phần cơm để hạt tơi, thơm nhưng không bị cháy. Mục tiêu của ông rất rõ ràng: “Con ăn được là được.”
Ngày đầu tiên bán hàng vào tháng 10, ông chỉ bán được 7 suất, thu chưa đến 70 tệ. Dù miệng vẫn cười, nhưng ánh mắt của ông không giấu được nỗi thất vọng. Con gái chứng kiến cảnh ấy, hiểu bố đang cố hết sức vì mình.
Thương bố, Bingdi đăng lời kể kèm loạt ảnh ông đứng bên xe hàng lên diễn đàn của trường. Chỉ sau một đêm, bài viết thu hút hàng nghìn lượt chia sẻ.
Sáng hôm sau, trước quán đã xuất hiện một hàng dài sinh viên chờ đợi. Có người vừa mua vừa nói: “Cháu đến ăn vì muốn ủng hộ bố của bạn cùng trường.” Có sinh viên đặt món “cơm rang thêm 10 quả trứng”, người khác mang dưa muối tự làm đến tặng ông. Một nhóm bạn còn lái xe từ thành phố Trường Xuân (cách hơn một giờ lái xe) chỉ để “thử cơm của chú”.
Hôm đó, ông Li bán đến 20h tối. Tay mỏi rã rời, nhưng ông liên tục cười: “Chưa bao giờ tôi vui như hôm nay.”
Doanh thu ngày thứ hai cao gấp 20 lần ngày mở bán.
Nhiều sinh viên chia sẻ họ tìm đến xe hàng không chỉ vì món ăn mà vì cảm động trước tình yêu thương của người cha. Một bạn vừa ăn vừa khóc nói: “Vị cơm giống hệt lúc bố tôi còn nấu cho tôi.” Có người lặng lẽ nhét thêm tờ 100 tệ dưới hộp đồ ăn rồi bỏ đi.
Câu chuyện nhanh chóng được báo Nhân dân Nhật báo đăng tải, nhận hàng nghìn bình luận động viên.
Để giữ uy tín, mỗi ngày ông Li đăng ảnh nguyên liệu tươi sạch lên mạng, kèm lời nhắn: “Thương hiệu mang tên con gái, không thể làm con xấu hổ.”
Ông còn tạo “Suất ăn học bá”, gồm cơm rang và canh, trong hộp luôn kèm mảnh giấy viết tay động viên:
“Vật lý lượng tử tuy khó, nhưng em còn rạng ngời hơn các hạt.”
Ông Li chưa bao giờ xem việc bán cơm là kinh doanh. Với ông, đó là cách để nói với con: “Bố luôn ở đây.”
Một cư dân mạng bình luận, tóm gọn ý nghĩa của câu chuyện:
“Thực ra mọi người không ăn cơm. Họ ăn sự ấm áp khi biết mình được ai đó đặt trong tim.”
Một xe cơm nhỏ, một tình thương lớn. Và đôi khi, một bữa cơm nóng chính là điều giúp mỗi người trẻ cảm thấy mình không lẻ loi giữa thành phố rộng lớn.


