Ít ai biết hành trình hơn ba thập niên của cô bắt đầu bằng việc bị bán đi khi mới 7 tuổi và phải sống với cái tên của một người đã chết.
Năm 1992, khi Wang Liping mới 7 tuổi, cô bị một kẻ buôn người bán từ quê nhà đến thành phố Tuyền Châu, tỉnh Phúc Kiến, với giá 3.900 tệ (khoảng 540 USD thời điểm đó). Những gì giữ lại trong trí nhớ của cô chỉ là vài hình ảnh rời rạc: ngôi nhà cha mẹ ruột có phần dưới xây đá, phần trên bằng gỗ; cô có một chị gái và một anh trai (hoặc em trai); cha từng bị thương trong lúc chặt củi.
Đến Tuyền Châu, cô được một gia đình mua về làm con nuôi. Họ đặt tên cô là Wang Liping – tên của người con gái ruột đã qua đời trước đó. Từ giây phút ấy, cô mang tên của người chết suốt 33 năm.
Cha mẹ nuôi buộc nữ sinh nhỏ tuổi phải quỳ trước bài vị đặt trong nhà và lặp đi lặp lại câu khấn: "Wang Liping, xin hãy phù hộ cho Wang Liping". Mỗi lần trở về sau khi đi học hay đi chơi, cô đều bị yêu cầu thực hiện nghi lễ như một sự “thay thế” cho người con gái đã mất.
Bạn bè trong khu phố hay trêu chọc chuyện ấy. Cô lớn lên trong cảm giác lạc lõng: "Tôi như đang sống cuộc đời của người khác. Tôi không biết tên thật của mình là gì, tôi là ai và tôi từ đâu đến."
Suốt quãng thời gian tuổi thơ và thời niên thiếu, câu hỏi “Tôi thật sự là ai?” luôn đeo bám Wang Liping.
Khi trưởng thành, Wang lập gia đình và sinh con. Chính thời điểm trở thành mẹ đã khiến cô thay đổi. Một hôm, cha mẹ nuôi nói với cô:
“Con đã làm mẹ rồi. Hãy đi tìm cha mẹ ruột đi. Nếu chậm vài năm nữa, có lẽ con chỉ còn tìm thấy một nắm đất.”
Câu nói ấy như mở khóa trong lòng. Wang bật khóc và bắt đầu hành trình tìm lại nguồn cội.
Năm 2012, cô lấy mẫu máu gửi vào cơ sở dữ liệu hỗ trợ tìm người thân thất lạc. Song song đó, Wang liên tục đăng video lên mạng xã hội Trung Quốc để tìm kiếm manh mối. Mỗi video là một lần cô tự nhắc bản thân không được bỏ cuộc.
Cô mô tả: “Tôi không muốn đến cuối đời vẫn không biết mình là ai.”
Wang không trách cha mẹ nuôi. Cô chia sẻ họ đã chăm sóc cô chu đáo và là người chủ động khuyên cô đi tìm lại gia đình ruột. Điều duy nhất khiến cô day dứt là quá khứ của mình bị bao phủ trong sương mù, không thể chạm tới.
Trong một đoạn video gần đây, Wang đứng giữa căn hộ sang trọng ở Thâm Quyến. Cô cho biết mình đang sở hữu nhiều bất động sản trị giá hàng chục triệu tệ. Thế nhưng vật chất không xoa dịu được khoảng trống trong lòng.
Wang đã mua và trang trí một dãy căn hộ trên cùng một tầng, tất cả nội thất giống nhau. Cô nói:
“Nếu tìm được cha mẹ và anh chị em, mỗi người sẽ có một căn hộ ngay sát bên. Chỉ cần ngửi thấy mùi cơm từ nhà kế bên là có thể sang ăn cùng nhau.”
Cô tuyên bố sẵn sàng tặng một căn hộ cho người cung cấp manh mối quyết định giúp cô tìm được cha mẹ ruột:
“Điều tôi mong nhất không phải nhà cửa hay tiền bạc, mà là được ăn bữa cơm do cha mẹ ruột nấu.”
Câu chuyện của Wang Liping nhanh chóng lan rộng trên mạng xã hội Trung Quốc. Nhiều gia đình từng mất con và các nhóm tình nguyện bắt đầu hỗ trợ tìm kiếm.
Hàng trăm bình luận động viên cô tiếp tục hành trình. Một số người chia sẻ: “Không ai muốn sống cả đời mà không biết mình từ đâu mà đến.”
Wang Liping hiểu việc tìm lại cha mẹ ruột sau hơn 30 năm là điều vô cùng khó khăn, nhưng cô chưa từng có ý định dừng lại.
“Tôi chỉ muốn biết tên của mình,” cô nói. “Chỉ muốn một lần được gọi hai tiếng ‘cha mẹ’ bằng giọng thật của chính mình.”


